Nhà anh ở một phường ven đô, lại lọt vào vùng trũng. Sau một đám mưa, con đường trước nhà biến thành dòng sông nhỏ, đêmvề tiếng ểnh ương kêu uềnh oang thật buồn. Chạnh nhớ những ngày bốn, năm tuổi, anh nằm ngủ bên Bà Ngoại, nửa đêm, mưa tạnh, tiếng ểnh ương vang vọng bốn bề, quần anh ướt đẫm, hai bà cháu mò mẫm trong bóng tối tìm quần để thay. 50 năm qua đi, đêm nay âm hưởng tiếng uềnh oang y như ngày nào. Chỉ có Bà Ngoại là không còn nữa. Sáng ra, vợ anh sắp xếp chăn màn, bỗng la toáng lên: tối qua mưa dột ở đâumà gối anh ẩm ỉ thế này?